Nữ công nhân trẻ xa nhà đau đáu với vấn đề môi trường
Biển quê em đẹp lắm, có nơi xây dựng cả khách sạn 5 sao. Vậy mà dọc bờ biển quán xá mọc lên, rác thì vẫn nổi lềnh bềnh dạt vào từng con sóng, khách dùng đồ đi ăn, uống xong cũng vứt tùm lum ra bờ biển rồi về.
> Vừa làm khóa luận vừa viết 'ý tưởng xanh'
Trong những bài thi gửi về chương trình "Ý tưởng xanh 2009" Ban tổ chức đã nhận được những bài viết tay rất xúc động của các độc giả từ mọi miền đất nước, chia sẻ những suy nghĩ, trăn trở về vấn đề môi trường. Trong số này, VnExpress.net xin trích đăng một phần bức thư của công nhân Nguyễn Thị Hạ (quê Thanh Hóa), đang làm tại một công ty thuộc khu công nghiệp VSIP (Thuận An, Bình Dương).
Bức thư khá dài với những dòng viết tay nắn nót của bạn Nguyễn Thị Hạ. Ảnh: Đào Phương. |
Em là một công nhân đang sống tạm trú và làm việc tại tỉnh Bình Dương. Tình cờ xem chương trình "Go Green - Hành trình xanh" trên truyền hình em được biết tới cuộc thi "Ý tưởng xanh 2009". Nhiều lần muốn viết thư cho chương trình nhưng em cứ e ngại. Em rất thích xem chương trình mà điều kiện và hoàn cảnh không cho phép.
Hôm nay em cũng đang đi làm ca đêm ở công ty. Tranh thủ thời gian nghỉ giải lao ít ỏi em viết thư cho chương trình. Em đã suy nghĩ nhiều lắm, muốn viết nhiều lắm nhưng đến khi cầm đến bút lại run, không biết viết thế nào nữa. Đã lâu rồi, em ít khi cầm bút viết nhiều. Em là người học không cao, tốt nghiệp cấp 2 xong, em nghỉ học. Vì hoàn cảnh gia đình nên em đã cùng bạn bè từ giã quê hương vào miền Nam làm công nhân. Từ bỏ ước mơ vào đại học em buồn lắm nhưng lại thương bố mẹ nghèo nên em chấp nhận tất cả. Đôi khi xem truyền hình, đọc báo thấy có những bạn vượt nghèo học giỏi em thấy rất khâm phục.
Đôi khi em cũng ước mơ, cũng muốn làm thật nhiều việc tốt để giúp ích cho mọi người nhưng đó vẫn chỉ là suy nghĩ mà thôi. Rồi em xem các chương trình trên TV, đọc sách báo nói về cuộc sống thường ngày, nói về khí hậu ngày một nóng lên, những cảnh bão lũ, sóng thần, động đất và những cái chết thương tâm, em chỉ ao ước giá như mình có thể làm được điều gì đó.
Công nhân rất ít người có thể quan tâm đến vấn đề xã hội, nhưng trong một khu công nghiệp, các vị lãnh đạo của công ty đã nhận thức được điều đó thì họ sẽ biết làm thế nào với công nhân để vừa giúp họ tiết kiệm và bảo vệ môi trường sống. Bảo vệ môi trường không phải là trách nhiệm của riêng ai, một cá nhân, một tổ chức, một ban ngành nào mà là của tất cả mọi người từ già trẻ, gái trai, người giàu, người nghèo hay ai đi nữa, tất cả những người sống trên trái đất này và thở chung một bầu khí quyển. Ví dụ như khu công nghiệp nơi em đang làm việc thuộc vào một trong những khu công nghiệp đẹp, sạch nhất cả nước nhưng buổi sáng đi làm thì vẫn bẩn.
Có những chuyện rất nhỏ thôi để bảo vệ môi trường và tiết kiệm, có lần em đã làm để thực hiện được những việc như thế nhưng bạn em nói là của công ty thì không phải phải tiết kiệm, không phải tiếc, cứ lấy đồ mới mà dùng. Em không biết giải thích thế nào nữa vì em không muốn họ nghĩ mình nọ kia.
Em nghĩ muốn thực hiện điều đó trước hết phải để cho mọi người hiểu được nguyên nhân, lý do và nhận thức rồi thấy được hậu quả cũng như ý nghĩa của việc mình làm, là tác hại của ô nhiễm môi trường, là hậu quả con người sẽ phải gánh chịu và những lợi ich họ sẽ nhận được.
Có lần em về quê chơi đi ra biển, biển quê em đẹp lắm, có nơi mọc lên cả khách sạn 5 sao. Vậy mà dọc bờ biển quán xá mọc lên, khách du lịch nhiều mà rác thì vẫn nổi lềnh bềnh dạt vào từng con sóng, khách dùng đồ đi ăn, uống xong cũng vứt tùm lum ra bờ biển rồi về. Theo em nghĩ, tại sao những biện pháp bảo vệ môi trường, mình chỉ làm tạm thời mà không thể duy trì lâu dài, chỉ khi có đoàn tham quan kiểm tra thì mới phát động làm, dọn dẹp sạch, để sau đấy lại vẫn y nguyên...
Nguyễn Thị Hạ