Mỗi lần Minh nói gì, bố mẹ hay ông bà đều "ờ" nếu đồng ý; còn Minh thì toàn phải nói "vâng ạ". Cậu chàng nhận ra sự khác biệt ấy nên cứ ước mình lớn lên để được nói "ờ".
Bé Minh. |
Mấy hôm nay, thằng bé của mình bộc lộ ước vọng cuộc đời mãnh liệt quá! Ngày nào nó cũng thể hiện ước mơ làm mình phát sốt phát rét. Thằng nhóc đề nghị với mẹ thế này: "Hay là mẹ ơi, bao giờ Minh lớn, mẹ cho Minh nói là 'ờ' nhé!".
Chả là, mỗi lần Minh nói gì, mẹ, bố hay ông bà đều trả lời là "ờ" nếu đồng ý. Còn Minh thì tự thấy, Minh toàn phải nói "vâng ạ!". Cậu chàng nhận ra sự khác biệt ấy và có ý đề nghị như trên. Tất nhiên là mẹ không đồng ý. Mẹ giải thích, bao giờ Minh lớn thì Minh cũng vẫn phải nói "vâng" với bố mẹ, không được nói "ờ". Thằng nhóc 2 tuổi rưỡi phản đối: "Nhưng mà Minh không thích nói 'vâng ạ'. Minh thích nói 'ờ' cơ mẹ ạ!".
Thế là, gần tuần nay, hễ mẹ nói gì là cu cậu cũng "ờ". Mẹ cáu, cau mày, thì nó xoa dịu bằng cách thêm một câu: "Sao mà nói 'ờ' nhẹ nhàng thế!". Mẹ cười, nó hoá giải được vấn đề, vẫn tiếp tục nói "ờ" và "ơi" mỗi lần mẹ gọi.
Thấy tình hình không khả quan khi thằng nhóc "ờ" và "ơi" với tất cả mọi đối tượng, từ ông bà già lụ khụ trở xuống, mẹ cấm triệt để. Nó xoay qua giả vờ chơi đóng kịch với ông ngoại theo kiểu phân vai. Nó bảo: "Ông ngoại ơi, bây giờ ông là trẻ con, còn Minh là người lớn. Ông phải nói 'vâng ạ', còn Minh nới 'ờ' nhé!". Thế là nó lại được nói "ờ" thoải mái.
Chưa biết giải quyết mong muốn về tương lai của con giai thế nào. Đợi thêm một tuần nữa xem tình hình về chữ "ờ" của nó có thay đổi không đã, rồi sẽ tìm cách xử lý.
(Theo blog Chungnhi78)