Bạn đang xem trang 1 / 1 trang

Thông điệp Tình yêu

Gửi bàiĐã gửi: 14 Tháng 2 2012, 14:06
gửi bởi YTSTNews
(Dân trí) - Nói đến tình yêu, nguời ta thường nói đến câu chuyện của những đôi lứa trẻ tuổi, nhưng nhiều khi, tình yêu qua sự thử thách của thời gian mà ngày càng đằm thắm hơn thì đấy chính là Tình Yêu đích thực. Bức thư dưới đây thể hiện một Tình yêu như vậy.




Em - vợ yêu quí của anh.

Thương em nhiều lắm, đôi lúc vì công việc, anh quên mất nghĩa vụ của mình. Có đôi lúc anh tự nghĩ: "Ước gì mình có một cuộc sống bình thường như bao nhiêu người khác, ngày đi làm hai buổi, có thu nhập đủ lo cuộc sống, thời gian còn lại dành cho vợ con."

Nhưng em ạ, vợ chồng mình cũng từng trải qua những ngày như thế rồi, nhìn từ xa, nó như một bức tranh đẹp, nhưng khi chạm vào thực tế thì có quá nhiều lo toan, trăn trở và đôi lúc phải nói là tủi hổ nữa. Lúc đó muốn mua một cái áo cho tươm tất, anh với em cũng phải đắn đo, muốn có một bữa ăn gọi là ngon cũng phải suy tính thiệt hơn, nhận một thiệp mời đám tiệc là giật mình lo lắng…

Nhưng hai vợ chồng mình đã không cam chịu, đồng cam cộng khổ, cùng chia ngọt sẻ bùi, đã cố gắng nỗ lực nương tựa vào nhau mà vươn lên. Không quì lụy, không than vãn, không xin xỏ. Vươn lên bằng hai bàn tay trắng, bằng chính nỗ lực bản thân, bằng chính vốn liếng tri thức của mình. Anh còn nhớ (ngày mới cưới) lúc đó tài sản của hai vợ chồng mình, chỉ có duy nhất chiếc xe đạp cũ, còn “nhà” là gầm cầu thang, mà cũng chỉ được cho ở nhờ chứ có phải của mình đâu! Anh còn nhớ, vì hai đứa có mỗi một chiếc xe đạp, nên trước khi đi làm, anh phải đưa em đến đoạn đường mà mỗi sáng bạn em thường chạy xe ngang qua, để em quá giang đến chỗ làm, còn anh còn phải tiếp tục đạp xe đến nơi làm còn khá xa.

Và anh cũng còn nhớ bữa cơm của hai đứa mình thường chỉ có rau muống nước tương, hôm nào có thêm quả cà chua và gói mì tôm để làm canh thì thịnh soạn lắm rồi. Ấy vậy mà thời gian đó tụi mình vẫn thấy vui và hạnh phúc ghê. Sau bữa cơm, tối nào anh cũng lấy đàn để cùng hát với em và anh cũng còn nhớ lúc nào em cũng chê anh "đàn dở ẹt", mà có khi nào em khen anh đàn hay đâu, đến bây giờ vẫn vậy! Mỗi lần em chê là anh cười trừ, nhưng anh cũng thấy làm lạ, mồm thì cứ chê, nhưng mỗi khi anh cầm lấy cây đàn là em lại chen vào ngồi sát bên và giành bài để hát cùng anh.

Hôm nay thì gia đình mình đã vượt qua được những khó khăn về vật chất rồi, nhưng nó là sự đánh đổi cả một thời son trẻ của hai vợ chồng mình. Yêu và mê công việc, anh đã nhiều lần quên sinh nhật của em, nhiều lần quên là đã hứa đưa em đi chơi xa. Ngoài giờ đi làm, lúc nào anh cũng ngồi lì trước máy tính. Giận quá, có lần đến bữa cơm, em rinh nguyên chiếc máy tính để trên bàn ăn, nói: "Anh ăn cơm với cái máy tính của anh đi". Anh còn nhớ, lúc đó anh ngớ ra và nhận ra rằng, mình còn một người vợ đang ở bên cạnh mình. Tự dưng lúc đó anh thấy hối hận, thấy thương em vô cùng, tự thấy mình có lỗi. Nhưng rồi đâu lại hoàn đó, bị công việc cuốn hút, vì sĩ diện của người trí thức, vì cả tương lai của các con nữa. Anh lại quên, và cứ quên, nhiều khi còn đãng trí rất vô lý nữa. . . .

Nhưng có những điều anh không thể nào quên, đã phải hai lần đưa em vào bệnh viện vì không nghe theo gia đình để đến với anh, gia đình cản trở quyết liệt, em bị cột trong nhà, gia đình em không cho ra ngoài nên phải xin bảo lưu kết quả học tập, dù em là lớp phó học tập. Và anh đã đi kiện gia đình em ra tòa vì đã làm tổn thương danh dự. Và tụi mình đã phải vượt qua bao nhiêu trở lực, bao nhiêu sóng gió, đôi lần đã gục ngã nhưng cố gượng đứng dậy để được có nhau. Giờ ngồi nghĩ lại anh thấy lúc đó em gan thật, má cũng thường mỉm cười khi nhắc lại chuyện cũ. Giờ thì má đã chịu rời quê lên TP ở với vợ chồng mình, rồi em nói ba hay lấy anh ra để làm gương cho mấy đứa em ở nhà.

Và anh cũng không thể nào quên, vì nghiên cứu để tạo ra những sản phẩm mới phù hợp với thị trường, đôi lúc vốn liếng kiệt quệ, đồ đạc trong nhà thường đội nón ra đi để anh có thêm chút tiền tiếp tục công việc nghiên cứu. Những lúc đó anh nhận thấy ở em một tấm lòng bao dung và dám hy sinh vì danh dự và niềm đam mê của chồng mình. Anh nhớ nhất là lần nghiên cứu một đề tài “hóc búa”, bao nhiêu tiền bạc tích lũy được đã theo nó mà bay đi, trong nhà không còn gì để bán, nhưng anh tin mình sẽ thành công. Anh hỏi ý kiến em về việc bán căn nhà cả gia đình đang ở để có tiền tiếp tục công việc. Lúc đó, em nhìn anh một cách lo lắng. Anh đọc được trong ánh mắt của em: "Rồi mình sẽ ở đâu, rồi chúng mình sẽ trở lại nghèo khổ và tủi hổ như xưa sao anh!". Nhưng chỉ sau một chút đắn đo, do dự, em cũng im lặng gật đầu và quay mặt đi. Anh thoáng thấy những giọt nước mắt lăn dài trên má em.




Giờ thì mình đã vượt qua được nhiều trở lực và biết bao lo toan. Mọi việc đã qua, anh với em có quyền tự hào về những gì mình đã đạt được bằng chính tri thức và nỗ lực không mệt mỏi của bản thân. Anh với em cũng có thể tự hào về hai con đang được học ở trường chuyên Lê Hồng Phong, được thầy cô khen ngợi về tính năng động, sáng tạo trong học tập. Anh cũng rất vui vì thấy chúng thích thú với câu nói: “Đừng tự hào ta nghèo mà vẫn học giỏi. Mà nên tự hỏi tại sao ta giỏi mà vẫn nghèo?” .

Mà anh còn có thể tự hào vì vợ anh nữa chứ. Em không chỉ là người “trợ thủ” đắc lực của chồng mình, mà bản thân cũng phấn đấu để có cơ hội đi nghiên cứu sinh ở Nhật bản và đã hoàn thành tốt luận tiến sĩ y khoa ở một đất nước phát triển đó.

Qua chặng đường dài vợ chồng cùng phấn đấu, giờ thì anh đã tạo dựng được sự tin cậy và uy tín trên thương trường cũng như trong xã hội. Nhưng đôi khi anh vẫn cảm thấy nét buồn thoáng qua trên gương mặt người vợ thân yêu của anh. Anh mãi trăn trở và suy nghĩ về điều này, hình như anh chưa làm tròn bổn phận của người chồng đối với em. Trong cuộc sống ai mà không một lần vấp phải sai lầm phải không em ? Quan trọng là có nhận thấy để mà sửa chữa, để tự hoàn thiện mình, để không phụ lòng người mình yêu thương.

Em - vợ yêu dấu của anh. Thương và yêu em nhiều lắm, nhưng tính anh ít nói, ít thể hiện, dù bên trong thì hình như lúc nào cũng dâng trào những tình cảm mãnh liệt, luôn lo lắng cho gia đình, cho vợ cho con. Trong chuyến đi miền Trung này, anh suy nghĩ được nhiều điều, trong đó anh cảm ơn em đã là điểm tựa cho anh vượt qua bao nhiêu khó khăn để gia đình mình có được như ngày hôm nay. Cám ơn em đã là nguồn động lực giúp anh phấn đấu không mệt mỏi để có được những thành công như hôm nay (Trong đó có những thành công đến với anh chỉ cách thời điểm thất bại trong gang tấc). Anh mong chúng ta mãi là điểm tựa cho nhau và của nhau trong suốt cuộc đời còn lại.

Trong những ngày này, anh lại phải xa nhà, xa em và các con vì công việc, nhưng sắp đến Ngày Valentine, tự nhiên anh thấy lòng mình ấm lại khi nghĩ đến em - người vợ và người bạn đời yêu dấu của anh. Hơn lúc nào hết, anh thấy yêu vợ anh vô cùng và biết ơn em nhiều lắm! Qua báo Dân trí, một tờ báo được nhiều người vào mạng, anh muốn gửi đến em tình cảm đặc biệt này và qua đó cũng muốn tâm sự cùng các bạn trẻ rằng: Muốn có Tình Yêu đích thực và thật sự đáng tự hào thì nhiều lúc những người đang yêu phải biết hy sinh những cái nhất thời, trước mắt để có được một tình yêu bền vững và đáng tự hào. Có đúng vậy không em?

Chờ ngày gặp em để bù lại những ngày thiếu vắng nhau em nhé.

Hôn em

Chồng của em

Anh Đ

LTS Dân trí - Tình yêu đôi lứa vốn đã đã đẹp, đúng là đặc ân của tạo hóa ban cho con người. Nhưng Tình yêu đó càng đẹp hơn nếu biết biến sự thăng hoa trong Tình yêu thành nguồn động lực tinh thần to lớn để sáng tạo trong học tập, nghiên cứu và làm việc thì những thành tựu đạt được sẽ làm cho Tình yêu càng thêm có ý nghĩa và đáng tự hào biết bao! Đấy là Tình Yêu đích thực giúp cho đôi lứa yêu nhau trở thành những Người Bạn đời yêu dấu và mãi mãi gắn bó bên nhau trong suốt cuộc đời.

Tác giả bức thư trên đây đã có một Tình yêu như vậy. Là một doanh nhân cũng là nhà khoa học thực nghiệm luôn đam mê sáng tạo trong lĩnh vực chế tạo máy, anh ít có thời gian rỗi rảnh để dành trọn vẹn cho vợ con, nhưng trong sâu thẳm lòng mình, tình cảm sâu nặng với vợ với con luôn là nguồn động lực vô giá để anh đạt được những thành tựu phấn đấu của ngày hôm nay.


Sưu tầm từ dantri