Các màn lắc nhảy ở vũ trường, những cuộc đua xe rầm rộ cũng không làm cho các ông trời con này thỏa mãn. Họ nghĩ ra trò vui độc đáo, đánh bài ghi điểm. Người thua không phải chung tiền mà giao cô bồ của mình cho người thắng.
Anh Hùng Phong, một tài xế có thâm niên gần 10 năm, kể lại câu chuyện về những lần chở khách quen đi tham quan hết sức ấn tượng. Khách là một nhóm thanh niên nam nữ con nhà giàu thường gọi xe anh bất kỳ lúc nào nổi hứng.
Một lần đã hơn 23h, anh nhận điện thoại của Minh, một tay chơi rất "sộp", yêu cầu đánh xe đến vũ trường Hướng Dương để đón Minh và nhóm chiến hữu đi Đà Lạt. Một sòng bài được bầy ngay trên xe, Minh lẹ miệng: Xập xám, ai thua chịu 4 chai X.O!. Cả bọn hưởng ứng rầm rầm. Tiếng la ó, cười nói, văng tục vang lên không ngớt. Vừa xong một chầu, nhóm lại tiếp tục độ tiền khách sạn, ai thua thì bao trọn gói. Gần sáng, sòng bạc mới tan, xe cũng đã tới nơi. Nổi hứng bất tử, không ai chuẩn bị trước nên sau khi đăng ký lưu trú tại một khách sạn sang trọng, bọn Minh ra chợ sắm quần áo và đồ dùng cá nhân. Mua sắm, ăn sáng xong, cả bọn quay về và ở luôn trong khách sạn.
Sáng hôm sau, anh Phong bất ngờ khi thấy Mỹ Tiên, cô gái xinh nhất trong bọn, lúc đi còn ôm vai bá cổ anh bồ đeo khuyên tai to như vòng kim cô, bây giờ lại đang cặp kè với Minh. Bồ của Minh thì dính như sam Tâm Điếm, một thành viên trong nhóm. Nghĩ mình lái xe đường dài mệt mỏi nên hoa mắt, nhưng sang ngày thứ ba, anh Phong biết mình không lầm khi thấy Minh bắt cặp với cô gái tóc bạch kim, còn Mỹ Tiên kết môđen với Tâm Điếm. Hôm sau, trật tự lại thay đổi một lần nữa, mỗi anh chàng vòng tay ôm bồ của bạn mình một cách rất tự nhiên, không chút ngại ngùng.
Dường như biết được ý nghĩ của tài xế, Minh cười khà khà: Anh thấy lạ lắm phải không? Có gì đâu, quen mãi một em cũng chán, tụi này muốn thử cảm giác mạnh thôi mà!. Theo lời Minh thì, thể lệ cuộc chơi khá đơn giản: bên những ly rượu mạnh để tăng thêm phần kích thích, cả nhóm vừa uống vừa chơi bài tiến lên ghi điểm, vật cá cược là những cô bạn gái. Lấy 50 điểm làm mốc, người đủ trước thì được quyền chọn bồ của hai anh cầm đèn đỏ để... phục vụ qua đêm cùng với đặc quyền giữ lại bạn gái của mình. Trí tưởng tượng dù có phong phú đến đâu, Phong cũng không ngờ nổi chuyện này lại có thể xảy ra. Anh lắp bắp: Trời ơi, chơi trò gì mà ghê quá vậy!. Có lỗ lã gì đâu mà không thử. Đã vô nhóm là phải chấp nhận, em nào không chịu thì xù, lo gì không cua được em khác chịu chơi, Minh tỉnh bơ nói.
Hơn tháng sau, anh Phong lại có dịp đi du lịch cùng Minh và nhóm bạn, nhưng lần này chỉ còn hai nam, một nữ là anh thấy quen mặt trong chuyến đi lần trước, còn lại đều là những thành viên mới. Kịch bản đổi người tình lại tái diễn một lần nữa.
Khoe với mấy đứa bạn mới quen về những lần đổi bồ của cùng đám bằng hữu chung nhóm, gương mặt nung núc của Thi Mập, cậu quý tử con một đại gia kinh doanh vàng bạc đá quý có tiếng ở quận 5, đầy vẻ dương dương tự đắc. Từng lao vào những cuộc ăn chơi mút mùa nhưng hiện tại Thi đang bế quan sau lần đua xe gây tai nạn kinh hoàng tưởng chết cách đây hơn nửa năm. Một chân bị gãy, mặt cày xuống đường, may mà không bị chấn thương sọ não; nằm một chỗ hơn ba tháng, cái chân gãy đã lành nhưng bộ mặt công tử mà Thi lúc nào cũng cố công chăm chút bỗng nhiên mang đầy chiến tích của một thời thích làm yêng hùng xa lộ.
Nhóm của Thi gồm bốn cặp. Hai lần đi du lịch, ba cô bạn gái của nhóm chiến hữu lần lượt đổi qua tay Thi và tất nhiên là Uyên, bồ hắn, cũng te tua với những thằng bạn lúc nào cũng ấm ức tìm cách trả thù mỗi khi Thi ít điểm. Huyên thuyên một hồi, thấy mấy đứa bạn mới quen vẫn còn nửa tin nửa ngờ, Thi cười hề hề: Thật tình lúc đầu không ai hưởng ứng ý tưởng tuyệt vời của tao, nhưng hì... hì... uống rượu sần sần vô là cái gì tụi nó cũng chịu tuốt. Bây giờ còn khoái nữa chứ.
Những chai rượu Tây và thuốc kích dục đã biến cuộc du lịch của cả nhóm thành những lần đổi bồ thác loạn thông qua chiếu bạc. Kết quả mang về là việc bổ sung thêm sự hiểu biết các ngón nghề ăn chơi và những cuốn phim sex tự quay được chuyền tay nhau như một món hàng độc, nó còn được xem là nguồn cảm hứng hết sức hiệu quả cho những chuyến du lịch tiếp theo. Thi thản nhiên bật cho đám bạn xem bộ phim mà hắn ưng ý nhất còn lưu trong điện thoại di động.
Còn đối với Vinh Ruồi, một khách VIP của vũ trường Bạch Đằng, thì việc quen liền một lúc ba em dường như vẫn chưa đủ. Bản lĩnh cua gái của Vinh rất cao siêu, được đám bằng hữu tôn làm sư phụ nhưng với cậu ta thì rất đơn giản: Chỉ cần biết thể hiện mình là thiếu gì em bám theo! Tha hồ mà chọn, chừng nào chán thì thôi. Cái biết thể hiện đó chính là việc vung tiền như... rác của anh chàng có gương mặt đầy nốt ruồi này.
Tiêu chí đẹp không quan trọng, chỉ cần có máu... chịu chơi là được, Vinh bao tất. Hầu như không có cô bồ nào cặp với Vinh quá bốn tháng. Chỉ riêng việc xếp lịch cho mấy em cũng đã đủ mệt, vậy mà Vinh vẫn hết sức tán thành ý tưởng chuyền tay mấy cô bồ với đám bạn để thử cảm giác lạ, bởi lý do cái gì cũng biết hết rồi, chỉ riêng chuyện này là chưa thử, có mất gì đâu mà sợ!.
Cảm giác e ngại của các cô bồ lúc đầu nhanh chóng biến mất sau khi cả nhóm nốc sạch ba chai X.O và háo hức kéo nhau đi khách sạn để thưởng thức hương vị độc đáo của trò chơi mới mang tên trộm long tráo phụng để chứng minh cái gọi là bản lĩnh đàn ông và phụ nữ thời nay. Tàn cuộc chơi thì em lại về với anh như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Tuy nhiên, câu chuyện nào cũng có kết cục của nó. Tại một phòng khám tư nhân trên đường Nguyễn Trãi, hai thanh niên mặc áo dài thụng tới gối, quần Jean xé rách te tua cứ gân cổ cãi nhau về việc ai là tác giả cái bào thai trong bụng cô bạn gái mà cả hai đưa đến phòng khám. Càng cãi càng hăng, không ai chịu nhận là của mình. Mặc mọi người xung quanh dòm ngó, gã thanh niên để tóc dài, cột túm lại như cái đuôi ngựa cứ lớn tiếng khẳng định rằng anh chàng nhuộm tóc vàng hoe là tác giả. Bực mình, anh ta xẵng giọng: Mày đổi nó qua tay bao nhiêu đứa, làm sao biết cái thai là của tao? Không nói nhiều, phá đi!.
Cô gái mặc áo hở nguyên cả tấm lưng trần từ trong bước ra, nhìn hai anh bồ cãi nhau mà gương mặt cứ trơ ra, không biểu lộ chút cảm xúc. Leo lên chiếc Dylan bóng lộn của anh bồ tóc vàng, cô nói gọn lỏn: Đi!. Hai chiếc xe lao nhanh vào dòng người đông đúc.
Mai Thanh, từ miền Tây lên TP HCM làm tiếp viên quán cà phê hộp khu vực hồ Con Rùa. Cô lọt vào mắt xanh của cậu ấm Bảo Hoà, con một thương gia giàu nứt đố đổ vách ở quận 3. Bị chinh phục trước vẻ sành điệu của Bảo Hoà, Mai Thanh theo sát người yêu trong những cuộc vui thâu đêm suốt sáng.
Lúc đầu từ chối nhưng bị thuyết phục, Mai Thanh dần dần tham gia đều đặn những lần đổi bồ với các chiến hữu của Bảo Hoà. Kết quả là cái bào thai trong bụng mà Mai Thanh chẳng biết anh bồ nào là tác giả, còn Bảo Hoà ra đi không một lời từ biệt.
Mai Thanh tiếp tục lao vào cuộc chơi cùng những người tình mới và cũng không thể nhớ nổi đã bao nhiêu lần đổi ... bồ! Thêm vào đó là những cơn nghiện ma túy làm cho Mai Thanh ngày càng tàn tạ, không anh bồ nào thèm ngó ngàng tới. Cùng đường, Thanh trở thành gái bán hoa nơi lề đường rồi bị bắt đưa vào trường giáo dục. Ngoài một số bệnh hoa liễu thông thường, Mai Thanh còn mang trong người virus gây ra căn bệnh thế kỷ.
Mới đây, tin một cô gái trong nhóm bạn của Minh nhiễm HIV/AIDS khiến anh ta cùng các chiến hữu lo sợ cuống cuồng.
(Theo Công An TP HCM)