Đây rồi, bạn ơi, lúc này bạn có cảm thấy hương café đang tỏa vào không gian, ngấm vào những dòng chữ mình đang viết này không? Nếu bạn ở đây, chắc bạn sẽ lại bảo, đấy, lại sắp bắt đầu rồi đấy. Ừ, mình biết, thật lạ, không hiểu sao cứ bên ly café, nóng hổi và thơm phức, như lúc này, là mình lại nói thật nhiều, lại như lột xác khỏi con người trầm lặng thường ngày. Có lần bạn bảo, ấy là vì có tri kỷ đấy thôi, mình bảo ừ đúng rồi, café là tri kỷ của mình mà, làm ai đó xịu mặt, bảo sau này mỗi đứa mỗi nơi, café xong không có ai ngồi lắng nghe nữa thì đừng có trách nghen. Không hiểu sao cái chuyện trẻ con ấy mà mình cứ nhớ mãi. Ừ giờ đây chúng mình đang sống thật xa nhau, nhưng điều đó không đáng sợ như chúng mình từng hình dung phải không? Mỗi lần bên ly café, mình lại cảm thấy sự hiện diện của bạn, cái nhìn ấm áp và hiểu hết của bạn, mình lại cảm thấy rạo rực trong lòng bao nhiêu dự định, bao nhiêu khát khao, bao nhiêu ý tưởng về cuộc sống này, về chính mình, về bạn, và về bao nhiêu con người sống quanh chúng ta.
Mình yêu những lúc như thế, khi mình nhìn cuộc sống thật sáng rõ, khi mình cảm nhận được từng thời khắc đang trôi qua, mình thấy trân quý biết bao từng phút giây hiện tại, với những điều giản dị đẹp đẽ xung quanh. Mình yêu những sáng sớm khi cả nhà còn đang chìm sâu vào giấc ngủ, khi mình vặn vòi nước, nghe tiếng nước chảy vào chiếc ấm nhỏ, rồi tiếng chiếc thìa va vào ly lách cách, và rồi hương thơm café tỏa khắp không gian, và bên chiếc đèn bàn ấm áp đang tỏa ra một quầng sáng giữa một vùng bong tối mênh mông. Mình yêu những buổi chiều chuyển gió, khi ta có thể ngồi bên ly café bên một quán ven đường, nhìn dòng người qua lại vội vã mà lắng nghe những chuyển động xôn xao của đất trời.
Mình lại nhớ đến những ngày mùa đông ở Vinh, những ngày mưa triền miên, dai dẳng, lạnh buốt có thể đẩy con người ta đi đến tận cùng của bản thể mình. Những buổi sớm thức dậy không thấy mặt trời, chỉ thấy mây phủ khắp u ám. Những đêm thức dậy nghe tiếng táo lộp bộp trên mái nhà, rồi lăn xuống rơi tõm vào vũng nước ướt sũng giữa sân. Những đêm đèn bàn ấm nóng bên tách café nghi ngút khói và một quyển sách yêu thích, nhấm nháp cảm giác được một mình chìm vào suy tưởng. Bao nhiêu ý tưởng hay ho đã ra đời từ những đêm như thế, bạn nhớ không? Hồi ấy, còn nhớ bạn luôn cười mình cái thói quen kỳ cục là ngủ từ rất sớm và dậy từ giữa đêm. Cười nhưng có người học theo mãi đấy. Rồi có người cũng dần nghiện cái cảm giác thức dậy giữa đêm làm bạn cùng café; đọc sách, để học, để viết, để lên một kế hoạch hay thực hiện một kế hoạch nào đấy...
Giờ đây, ngoài kia tiết trời dường như cũng đang tận cùng của mùa đông. Nhưng ở đây, khi mình ấp hai bàn tay vào tách café ấm nóng, nhấm từng ngụm café thơm lừng, nghe dòng huyết quản đang tuôn chảy mạnh mẽ rạo rực trong cơ thể, mình biết rằng sau cái lạnh kia, muôn vàn sự sống vẫn đang âm thầm vận động, đang chống chọi và chuyển hóa, chờ một ngày xuân tưng bừng băng tuyết tan đi...
Tác giả: Trần Thị Hoài Phương